Mẹ ở quê lên
Sau khi kết hôn hai năm, chồng
tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở
chung để chăm sóc bà những
năm tuổi già.
Chồng tôi mất cha từ ngày anh
còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ
dựa duy nhất, mẹ nuôi anh
khôn lớn, cho anh học hết đại
học.
“Khổ đau cay đắng” bốn chữ
ấy vận đúng vào số phận mẹ
chồng tôi! Tôi nhanh chóng
gật đầu, liền đi thu dọn căn
phòng có ban công hướng
Nam, phòng có thể đón nắng,
trồng chút hoa cỏ gì đó.
Chồng tôi đứng giữa căn
phòng ngập tràn nắng, không
nói câu nào, chỉ đột ngột bế
bổng tôi lên quay khắp phòng,
khi tôi giãy giụa cào cấu đòi
xuống, anh nói: “Đi đón mẹ
chúng ta thôi!”.
Vĩnh cửu
Chồng tôi vóc dáng cao lớn, tôi
thích nép đầu vào ngực anh,
cảm giác anh có thể tóm lấy cả
thân hình mảnh mai bé nhỏ
của tôi, nhét vào trong túi áo.
Mỗi khi chúng tôi cãi cọ và
không chịu làm lành, anh
thường nhấc bổng tôi lên đầu
quay tròn, cho đến lúc tôi sợ
hãi van xin anh thả xuống. Nỗi
sợ hãi hạnh phúc ấy làm tôi mê
mẩn.
Những thói quen ở nhà quê
của mẹ chồng tôi mãi không
thể thay đổi. Tôi thích mua hoa
tươi bày trong phòng khách,
mẹ chồng tôi sau này không
nhịn được bảo: “Bọn trẻ các
con lãng phí quá, mua hoa làm
chi? Nào có thể ăn được như
cơm!”.
Tôi cười: “Mẹ, trong nhà có
hoa nở rộ, tâm trạng mọi
người cũng vui vẻ”.
Mẹ chồng tôi cúi đầu cằn nhằn,
chồng tôi vội cười: “Mẹ, người
thành phố quen thế rồi, dần
dần mẹ sẽ quen thôi!”.
Mẹ chồng tôi không nói gì nữa,
nhưng mỗi lần thấy tôi mang
hoa về, bà vẫn không nhịn
được hỏi mua hoa mất bao
nhiêu tiền, tôi nói, thì bà chép
miệng. Có lần thấy tôi xách túi
lớn túi nhỏ đi mua sắm về, bà
hỏi cái này bao nhiêu tiền cái
kia giá bao nhiêu, tôi cứ kể
thật, thì bà chép miệng càng to
hơn.
Chồng tôi véo mũi tôi nói: “Đồ
ngốc, em đừng nói cho mẹ biết
giá thật có phải đỡ hơn
không?”.
Cuộc sống hạnh phúc đã lẳng
lặng trôi những âm điệu không
êm đềm.
Mẹ chồng tôi ghét nhất là thấy
chồng tôi dậy nấu bữa sáng,
với bà, làm đàn ông mà phải
vào bếp nấu nướng cho vợ,
làm gì có chuyện ngược đời
đó?
Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ
chồng tôi thường u ám, tôi giả
vờ không nhận thấy. Mẹ chồng
tôi bèn khua bát đũa canh
cách, đấy là cách phản đối
không lời của bà.
Tôi là giáo viên dạy múa ở
Cung thiếu niên, nhảy múa đã
đủ mệt rồi, mỗi sáng ủ mình
trong ổ chăn ấm áp, tôi không
muốn phải hy sinh nốt sự
hưởng thụ duy nhất ấy, vì thế
tôi vờ câm điếc trước sự phản
ứng của mẹ chồng. Còn mẹ
chồng tôi thỉnh thoảng có giúp
tôi làm việc nhà, thì chỉ làm tôi
càng bận rộn thêm.
Ví như, bà gom tất thảy mọi túi
nilông đựng đồ và đựng rác
trong nhà lại, bảo chờ gom đủ
rồi bán đồng nát một thể, vì
thế trong nhà chỗ nào cũng
toàn túi nilông dùng rồi; Bà
tiếc rẻ không dùng nước rửa
bát, để khỏi làm bà mất mặt, tôi
đành phải lén lút rửa lại lần
nữa. Có một buổi tối, mẹ chồng
tôi bắt gặp tôi đang lén rửa lại
bát, bà đóng cửa phòng đánh
“sầm” một cái, nằm bên trong
khóc ầm ĩ.
Chồng tôi khó xử, sau việc này,
suốt đêm anh không nói với
tôi câu nào, tôi nũng nịu, làm
lành, anh cũng mặc kệ. Tôi giận
dữ, hỏi anh: “Thế em rốt cục
đã làm sai cái gì nào?”.
Anh trừng mắt nhìn tôi nói:
“Em không chịu nhường mẹ đi
một chút, ăn bát chưa sạch thì
cũng có chết đâu?”.
Sau đó, cả một thời gian dài,
mẹ chồng tôi không nói
chuyện với tôi, không khí trong
gia đình gượng gạo dần. Thời
gian đó, chồng tôi cũng sống
rất mệt mỏi, anh không biết
nên làm vui lòng ai trước.
Mẹ chồng tôi không cho con
trai nấu bữa sáng nữa, xung
phong đảm nhận “trọng trách”
này. Mẹ chồng tôi ngắm con
trai ăn sáng vui vẻ, lại nhìn
sang tôi, ánh mắt bà trách móc
tôi làm không trọn trách nhiệm
của người vợ. Để tránh bị khó
xử, tôi đành ăn tạm gói sữa
trên đường đi làm.
Lúc đi ngủ, chồng tôi hơi buồn
trách, hỏi tôi: “Rodi, có phải em
chê mẹ anh nấu cơm không
sạch nên em không ăn ở
nhà?”. Lật mình, anh quay lưng
về phía tôi lạnh lùng, mặc kệ
tôi nước mắt tủi thân lăn tràn
trề.
Cuối cùng, chồng tôi thở dài:
“Rodi, thôi em cứ coi như là vì
anh, em ở nhà ăn sáng được
không?”. Thế là tôi đành quay
về ngồi ở bàn ăn ngần ngại
mỗi sáng.
Sáng đó, tôi húp bát cháo do
mẹ chồng nấu, đột nhiên lợm
giọng, mọi thứ trong dạ dầy
tống tháo hết ra ngoài, tôi
cuống cuồng bịt chặt miệng
không cho nó trào ra, nhưng
không được, tôi vứt bát đũa
(chú thích: người Trung Quốc
ăn cháo bằng đũa, không dùng
thìa như ở Việt Nam) nhảy bổ
vào toa-lét, nôn ọe hết.
Khi tôi hổn hển thở được, bình
tâm lại, thấy mẹ chồng tôi đang
khóc lóc than thân trách phận
bằng tiếng pha rặt giọng nhà
quê, chồng tôi đứng ở cửa toa-
lét giận dữ nhìn tôi, tôi há
miệng không nói được nên lời,
tôi đâu có cố ý.
Lần đầu tiên tôi và chồng tôi
bắt đầu cãi nhau kịch liệt, ban
đầu mẹ chồng tôi ngồi nhìn
chúng tôi, rồi bà đứng dậy,
thất thểu đi ra khỏi cửa. Chồng
tôi hằn học nhìn tôi một cái rồi
xuống nhà đuổi theo mẹ.
Những tháng ngày tăm tối
Suốt ba ngày, chồng tôi không
về nhà, cũng không gọi điện.
Tôi đang giận, tôi nghĩ từ ngày
mẹ chồng tôi lên đây, tôi đã
cực nhục đủ rồi, còn muốn gì
tôi nữa? Nhưng kỳ lạ làm sao,
tôi vẫn cứ buồn nôn, ăn gì
cũng chẳng thấy ngon, thêm
vào đó việc nhà rối ren, tâm
trạng tôi cực kỳ tồi tệ. Sau đó,
một đồng nghiệp bảo tôi:
“Rodi, trông sắc mặt cậu xấu
lắm, đi khám bác sĩ xem nào”.
Kết quả khám của bác sĩ là tôi
đã có thai. Tôi hiểu ra sáng
hôm đó vì sao tôi nôn ọe,
trong cảm giác hạnh phúc có
xen lẫn chút oán trách, chồng
tôi và cả bà mẹ chồng đã từng
sinh nở, vì sao họ không hề
nghĩ đến lý do ấy? Ở cổng bệnh
viện, tôi gặp chồng tôi.
Mới chỉ ba hôm không gặp
mặt, chồng tôi đã trở nên hốc
hác. Tôi đáng lẽ định quay
người đi thẳng, nhưng trông
anh rất đáng thương, tôi
không nén được gọi anh lại.
Chồng tôi nghe tiếng thì nhìn
thấy tôi, nhưng làm như không
quen biết, trong mắt anh chỉ
còn sự căm thù, ánh nhìn ấy
làm tôi bị thương.
Tôi tự nói với mình, không
được nhìn anh ấy, không được
nhìn anh ấy, tôi đưa tay vẫy
một chiếc taxi chạy qua. Lúc đó
tôi mong muốn làm sao được
kêu lên với chồng tôi một
tiếng: “Anh ơi, em sắp sinh cho
anh một đứa con rồi!” và được
anh bế bổng lên, quay tròn
hạnh phúc, những cái tôi mơ
ước không xảy ra, trên chiếc
taxi, nước mắt tôi chầm chậm
rơi xuống.
Vì sao một vụ cãi nhau đã làm
tình yêu trở nên tồi tệ như thế
này? Sau khi về nhà, tôi nằm
trên giường nhớ chồng, nhớ
đến sự căm thù trong mắt anh.
Tôi ôm một góc chăn nằm
khóc. Đêm đó, trong nhà có
tiếng mở ngăn kéo. Bật đèn
lên, tôi nhìn thấy gương mặt
đầy nước mắt của chồng tôi.
Anh ấy đang lấy tiền.
Tôi lạnh lùng nhìn anh, không
nói gì. Anh coi như không có
tôi, cầm tiền và sổ tiết kiệm rồi
đi. Có lẽ anh đã quyết định rời
bỏ tôi thật sự. Thật là một
người đàn ông khôn ngoan,
tình và tiền rạch ròi thế. Tôi
cười nhạt vài cái, nước mắt lại
“ồn ào” lăn xuống.
Ngày hôm sau, tôi không đi
làm. Tôi dọn lại toàn bộ suy
nghĩ của mình, đi tìm chồng
nói chuyện một lần cho rõ. Đến
công ty của chồng, thư ký hơi
lạ lùng nhìn tôi, bảo: “Mẹ của
tổng giám đốc Trần bị tai nạn
giao thông, đang trong viện”.
Tôi há hốc mồm trợn mắt, chạy
bổ tới bệnh viện, khi tìm được
chồng tôi, mẹ chồng tôi đã mất
rồi. Chồng tôi không nhìn tôi,
mặt anh rắn lại.
Tôi nhìn gương mặt gầy gò
trắng bệch xanh tái lại của mẹ
chồng, nước mắt tôi tuôn
xuống ào ạt, trời ơi! Sao lại ra
thế này? Cho đến tận lúc chôn
cất bà, chồng tôi cũng không
hề nói với tôi một câu, thậm
chí mỗi ánh mắt đều mang một
nỗi thù hận sâu sắc.
Về vụ tai nạn xe, tôi phải hỏi
người khác mới biết đại khái
là, mẹ chồng tôi bỏ nhà đi mơ
hồ ra phía bến xe, bà muốn về
quê, chồng tôi càng theo bà
càng đi nhanh, khi qua đường,
một chiếc xe buýt đã đâm
thẳng vào bà…
Cuối cùng tôi đã hiểu sự căm
ghét của chồng, nếu buổi sáng
hôm đó tôi không nôn, nếu
chúng tôi không cãi nhau, nếu
như… trong tim anh ấy, tôi
chính là người gián tiếp gây ra
cái chết của mẹ anh.
Chồng tôi im lặng dọn đồ vào ở
phòng mẹ, mỗi tối anh về nhà
nồng nặc hơi rượu. Và tôi bị
lòng tự trọng đáng thương lẫn
sự ân hận dồn nén tới không
thể thở được, muốn giải thích
cho anh, muốn nói với anh
rằng chúng ta sắp có con rồi,
nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh
lùng của anh, tôi lại nuốt hết đi
những lời định nói. Thà anh
đánh tôi một trận hoặc chửi
bới tôi một trận còn hơn, cho
dù tất cả đã xảy ra không phải
do tôi cố ý.
Ngày lại ngày cứ thế trôi đi
trùng lặp, chồng tôi về nhà
ngày càng muộn. Tôi cố chấp,
coi anh còn hơn kẻ lạ. Tôi là cái
thòng lọng thắt trong trái tim
chồng tôi.
Một lần, tôi đi qua một tiệm ăn
châu Âu, xuyên qua lớp cửa
kính trong suốt kéo dài từ trần
nhà xuống sát mặt đất, tôi nhìn
thấy chồng tôi ngồi đối diện
một cô gái trẻ, anh nhè nhẹ
vuốt tóc cô gái, tôi đã hiểu ra
tất cả.
Ban đầu tôi sững sờ, rồi tôi
bước vào tiệm ăn, đứng trước
mặt chồng, nhìn anh trân trối,
mắt khô cạn. Tôi chẳng còn
muốn nói gì, cũng không thể
nào nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn
chồng tôi, đứng lên định bỏ đi,
chồng tôi đưa tay ấn cô ngồi
xuống, và, anh cũng trân trối
nhìn tôi, không hề thua kém.
Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng trái
tim tôi đang đập thoi thóp, đập
thoi thóp từng nhịp một từng
nhịp một cho tới tận ranh giới
tái xanh của cái chết. Kẻ thua
cuộc là tôi, nếu tôi cứ đứng thế
này mãi, tôi và đứa bé trong
bụng tôi sẽ cùng ngã.
Đêm đó, chồng tôi không về
nhà, anh dùng cách đó để nói
cho tôi biết: Cùng với cái chết
của mẹ chồng tôi, tình yêu của
chúng tôi cũng đã chết rồi.
Chồng tôi không quay về nữa.
Có hôm, tôi đi làm về, thấy tủ
quần áo bị động vào, chồng tôi
quay về lấy vài thứ đồ của anh.
Tôi không muốn gọi điện cho
chồng tôi, ngay cả ý nghĩ ban
đầu là giải thích mọi chuyện
cho anh, giờ cũng đã biến mất
hoàn toàn.
Tôi một mình sống, một mình
đi bệnh viện khám thai, mỗi lần
thấy những người chồng thận
trọng dìu vợ đi viện khám thai,
trái tim tôi như vỡ tan ra. Đồng
nghiệp lấp lửng xui tôi nạo thai
đi cho xong, nhưng tôi kiên
quyết nói không, tôi điên
cuồng muốn được đẻ đứa con
này ra, coi như một cách bù
đắp cho cái chết của mẹ chồng
tôi.
Khi tôi đi làm về, chồng tôi
đang ngồi trong phòng khách,
khói thuốc mù mịt khắp
phòng, trên bàn nước đặt một
tờ giấy. Không cần liếc qua, tôi
đã biết tờ giấy viết gì.
Trong hai tháng chồng tôi
không về nhà, tôi đã dần dần
học được cách bình tĩnh. Tôi
nhìn anh, gỡ mũ xuống, bảo:
“Anh chờ chút, tôi ký!”. Chồng
tôi cứ nhìn tôi, ánh mắt anh
bối rối, như tôi.
Tôi vừa cởi cúc áo khoác vừa
tự dặn mình: “Không khóc,
không khóc…”. Mắt rất đau,
nhưng tôi không cho phép
nước mắt được lăn ra. Treo
xong áo khoác, cái nhìn của
chồng tôi gắn chặt vào cái
bụng đã nổi lên của tôi. Tôi
mỉm cười, đi tới, kéo tờ giấy lại,
không hề nhìn, ký lên đó cái
tên tôi, đẩy lại phía anh.
“Rodi, em có thai à?”.
Từ sau khi mẹ chồng gặp tai
nạn, đây là câu đầu tiên anh
nói với tôi. Tôi không cầm
được nước mắt nữa, lệ “tới
tấp” tràn xuống má.
Tôi đáp: “Vâng, nhưng không
sao đâu, anh có thể đi được
rồi!”. Chồng tôi không đi, trong
bóng tối, chúng tôi nhìn nhau.
Chồng tôi nằm ôm lấy người
tôi, nước mắt thấm ướt chăn.
Nhưng trong tim tôi, rất nhiều
thứ đã mất về nơi quá xa xôi,
xa tới mức dù tôi có chạy đuổi
theo cũng không thể với lại.
Không biết chồng tôi đã nói
“Anh xin lỗi em!” với tôi bao
nhiêu lần rồi, tôi cũng đã từng
tưởng rằng tôi sẽ tha thứ,
nhưng tôi không tài nào làm
được, trong tiệm ăn châu Âu
hôm đó, trước mặt người con
gái trẻ ấy, ánh mắt lạnh lẽo
chồng tôi nhìn tôi, cả đời này,
tôi không thể nào quên nổi.
Chúng tôi đã cùng rạch lên tim
nhau những vết đớn đau. Phía
tôi, là vô ý; còn anh, là cố tình.
Hận cũ hóa giải, nhưng quá
khứ không bao giờ trở lại!
Trừ những lúc ấm áp khi nghĩ
đến đứa bé trong bụng, còn
với chồng, trái tim tôi lạnh giá
như băng, không ăn bất cứ thứ
gì anh mua, không cần ở anh
bất cứ món quà gì, không nói
chuyện với anh.
Bắt đầu từ lúc ký vào tờ giấy
kia, hôn nhân cũng như tình
yêu đã biến mất khỏi đời tôi.
Có hôm chồng tôi thử quay về
phòng ngủ, anh vào, tôi ra
phòng khách, anh chỉ còn cách
quay về ngủ ở phòng mẹ.
Trong đêm thâu, đôi khi từ
phòng anh vẳng tới tiếng rên
khe khẽ, tôi im lặng mặc kệ.
Đây là trò anh thường bày ra,
ngày xưa chỉ cần tôi giận anh,
anh sẽ giả vờ đau đầu, tôi sẽ lo
lắng chạy đến, ngoan ngoãn
đầu hàng chồng, quan tâm
xem anh bị làm sao, anh sẽ
vươn một tay ra tóm lấy tôi
cười ha hả. Anh đã quên rồi,
tôi lo lắng là bởi tôi yêu anh,
còn bây giờ, giữa chúng tôi
còn lại gì đâu?
Chồng tôi dùng những tiếng
rên ngắt quãng để đón ngày
đứa bé chào đời. Dường như
ngày nào anh cũng mua gì đó
cho con, các đồ dùng của trẻ
sơ sinh, đồ dùng của trẻ em,
ngay cả sách thiếu nhi, từng
bọc từng bọc, sắp chất đầy
gian phòng anh.
Tôi biết chồng tôi dùng cách
đó để cảm động tôi, nhưng tôi
không còn cảm thấy gì nữa.
Anh đành giam mình trong
phòng, gõ máy tính “lạch cà
lạch cạch”, có lẽ anh đang yêu
đương trên mạng, nhưng việc
đó đối với tôi không có ý nghĩa
gì.
Đêm cuối mùa xuân, cơn đau
bụng dữ dội khiến tôi gào lên,
chồng tôi nhảy bổ sang, như
thể anh chưa hề thay quần áo
đi ngủ, vì đang chờ đón giây
phút này tới. Anh cõng tôi chạy
xuống nhà, bắt xe, suốt dọc
đường nắm chặt bàn tay tôi,
liên tục lau mồ hôi trên trán tôi.
Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi
chạy vào phòng phụ sản. Nằm
trên cái lưng gầy guộc và ấm
áp, một ý nghĩ hiện ra trong
đầu tôi: “Cả cuộc đời này, còn
ai có thể yêu tôi như anh nữa
không?”.
Anh đẩy cửa phòng phụ sản,
nhìn theo tôi đi vào, tôi cố nén
cơn đau nhìn lại anh một cái
nhìn ấm áp. Từ phòng đẻ ra,
chồng tôi nhìn tôi và đứa bé,
anh cười mắt rưng rưng. Tôi
vuốt bàn tay anh. Chồng tôi
nhìn tôi, mỉm cười, rồi, anh
chậm rãi và mệt mỏi ngã dụi
xuống. Tôi gào tên anh…
Chồng tôi mỉm cười, nhưng
không thể mở được đôi mắt
mệt mỏi…
Tôi đã tưởng có những giọt
nước mắt tôi không thể nào
chảy vì chồng nữa, nhưng sự
thực lại khác, chưa bao giờ có
nỗi đau đớn mạnh mẽ thế xé
nát thân thể tôi.
Bác sĩ nói, phát hiện chồng tôi
ung thư gan đã vào giai đoạn
cuối cùng, anh gắng gượng
cho đến giờ kể cũng đã là kỳ
tích. Tôi hỏi bác sĩ phát hiện
ung thư khi nào? Bác sĩ nói
năm tháng trước, rồi an ủi tôi:
“Phải chuẩn bị hậu sự đi!”.
Tôi mặc kệ sự can ngăn của y
tá, về nhà, vào phòng chồng tôi
bật máy tính, tim tôi phút chốc
bị bóp nghẹt. Bệnh ung thư
gan của chồng tôi đã phát hiện
từ năm tháng trước, những
tiếng rên rỉ của anh là thật, vậy
mà tôi nghĩ đó là…
Có hai trăm nghìn chữ trong
máy tính, là lời dặn dò chồng
tôi gửi lại cho con chúng tôi:
“Con ạ, vì con, bố đã kiên trì,
phải chờ được đến lúc nhìn
thấy con bố mới được gục ngã,
đó là khao khát lớn nhất của
bố… Bố biết, cả cuộc đời con sẽ
có rất nhiều niềm vui hoặc gặp
nhiều thử thách, giá như bố
được đi cùng con suốt cả
chặng đường con trưởng
thành, thì vui sướng biết bao,
nhưng bố không thể.
Bố viết lại trên máy tính, viết
những vấn đề mà con có thể sẽ
gặp phải trong đời, bao giờ
con gặp phải những khó khăn
đó, con có thể tham khảo ý
kiến của bố…
Con ơi, viết xong hơn 200
nghìn chữ, bố cảm thấy như đã
đi cùng con cả một đoạn đời
con lớn. Thật đấy, bố rất mừng.
Con phải yêu mẹ con, mẹ rất
khổ, mẹ là người yêu con nhất,
cũng là người bố yêu nhất…”.
Từ khi đứa trẻ đi học mẫu giáo,
rồi học Tiểu học, Trung học, lên
Đại học, cho đến lúc tìm việc,
yêu đương, anh đều viết hết.
Chồng tôi cũng viết cho tôi một
bức thư:
“Em yêu dấu, cưới em làm vợ là
hạnh phúc lớn nhất đời anh,
tha thứ cho những gì anh làm
tổn thương em, tha thứ cho
việc anh giấu em bệnh tình, vì
anh muốn em giữ gìn sức khoẻ
và tâm lý chờ đón đứa con ra
đời…
Em yêu dấu, nếu em đang
khóc, tức là em đã tha thứ cho
anh rồi, anh sẽ cười, cảm ơn
em đã luôn yêu anh… Những
quà tặng này, anh sợ anh
không có cơ hội tự tay tặng
cho con nữa, em giúp anh mỗi
năm tặng con vài món quà,
trên các gói quà anh đều đã
ghi sẵn ngày sẽ tặng quà
rồi…”.
Quay lại bệnh viện, chồng tôi
vẫn đang hôn mê. Tôi bế con
tới, đặt nó bên anh, tôi nói:
“Anh mở mắt cười một cái nào,
em muốn con mình ghi nhớ
khoảnh khắc ấm áp nằm trong
lòng bố…”.
Chồng tôi khó khăn mở mắt,
khẽ mỉm cười. Thằng bé vẫn
nằm trong lòng bố, ngọ nguậy
đôi tay hồng hào bé tí xíu. Tôi
ấn nút chụp máy ảnh “lách
tách”, để mặc nước mắt chảy dọc má…